Tấn Vũ Đế (
chữ Hán: 晉武帝;
236 –
16 tháng 5,
290), tên thật là
Tư Mã Viêm (司馬炎),
biểu tự An Thế (安世), là vị
Hoàng đế đầu tiên của
nhà Tấn trong
lịch sử Trung Quốc. Thời kì trị vì của ông kéo dài từ năm
266 đến năm
290, tổng 24 năm.Ông là một trong những vị
Hoàng đế nổi tiếng nhất lịch sử Trung Quốc, người có công thống nhất Trung Hoa sau một thời gian dài gần 100 năm nội chiến sau thời kỳ
Tam Quốc. Thành tựu đáng kể là vậy, cùng với tư chất thông minh và tài năng trị quốc đáng nể, song ông cũng nổi tiếng là một Hoàng đế hoang phí và dâm dục, có hậu cung hơn mười nghìn người.Tấn Vũ đế thường được xem như là một người hào phóng và tốt bụng, nhưng cũng là một lãnh đạo xa hoa lãng phí. Sự rộng lượng và lòng tốt của ông làm yếu quy tắc của ông, khi ông trở nên quá khoan dung đối với tham nhũng và lãng phí của gia đình hoàng tộc, làm tiêu hao tài nguyên của người dân. Hơn nữa, khi Tấn Vũ đế thành lập nhà Tấn, ông lo ngại về sự ổn định của chế độ, và tin rằng nhà nước trước đó -
Tào Ngụy - đã bị thất bại do không trao quyền cho các hoàng thân của hoàng đế, nên ông đã tăng sức mạnh cho các chú, anh em họ của ông, và các con trai của ông có nhiều thẩm quyền quản lý quân sự. Điều này trớ trêu thay đã dẫn đến sự bất ổn của triều đại nhà Tấn, khi các hoàng tử tham gia vào một cuộc đấu tranh nội bộ được gọi là
Loạn bát vương ngay sau khi ông qua đời, và sau đó là cuộc nổi dậy
Ngũ Hồ loạn Hoa đã gần như phá hủy nhà Tấn và buộc triều đại phải di chuyển đến vùng phía nam sông Hoài.